Các bạn thương mến,
Ngày lễ Tình Yêu này các bạn có sống trong tình yêu với chính mình? Hay các bạn nhân dịp này đã bày tỏ tình yêu với ai khác? Đó là tình cảm lãng mạn, hay tình cảm với gia đình, người thân và bạn bè?
Hôm nay mình ngồi nghĩ lại một chút về các mối quan hệ tình cảm đã qua, mình nhìn thấy điểm chung nhất: Họ đều giúp mình hiểu bản thân hơn mình hơn, và học cách yêu thương bản thân mình thêm sâu sắc.
Học như thế nào?
Chủ yếu là thông qua việc quan sát thấy sự thay đổi tình cảm theo thời gian, từ cả hai phía. Chắc hẳn các bạn nữ đều biết chuyện này: Lúc đầu thì chàng như cún, cứ chạy quanh bạn cả ngày không chán, tìm sự chú ý của bạn. Nhưng dần dần qua thời gian, chàng có thể coi bạn như cái bình bông luôn ở sẵn đấy. Hoa tươi hay hoa đã tàn, lắm lúc cũng chẳng để ý. Chẳng bao giờ nhớ vẩy chút nước cho hoa.
Thế rồi, bạn sẽ học được cách thôi trông đợi vào một thứ tình cảm hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau kiểu truyện cổ tính cũ. Cũng không nhất thiết phải hờn trách hay muộn phiền vì sự thay đổi của người khác. Bạn cũng luôn thay đổi mà! Và bạn sẽ nhớ rằng chính bạn phải là người ‘tưới hoa’ cho mình trước. Giống như bông hoa nở bừng tươi tắn không phải để cho con người thích thú ngắm nghía rồi bỏ vào bình. Hoa cứ bừng nở vì đó là bản chất tự nhiên của nó. Nó không nở dựa trên việc có người thích hay không thích, mua hay không mua, trưng hay không trưng. Nó không kém đẹp đi chỉ vì người ta không chọn mua nó mùa Tết, hay không kém các hoa khác chỉ vì nó được trả giá rẻ hơn.
Việc của hoa là biểu hiện cho đầy đủ những tiềm năng đẹp đẽ bên trong, khi điều kiện đã hội tụ đầy đủ. Chúng ta cũng cần như vậy. Chúng ta cần nở rộ cho hết những vẻ đẹp cả trong lẫn ngoài mình. Chúng ta cần phát huy các giá trị của mình bằng động lực tự thân thay vì gắn giá trị với sự yêu thích, hâm mộ của một ai khác. Và chúng ta cũng cần chấp nhận rằng như hoa - sẽ đến lúc ta lụi tàn và về với Đất Mẹ.
Mình lại dài dòng lý thuyết rồi. Thôi kể chuyện thực tế để minh hoạ cho vui nè.
Suốt thời niên thiếu cho đến khi lên đại học, mình nghĩ chẳng ai sẽ để mắt đến mình. Vì lúc đó mình vừa béo vừa cận nặng, lại hay đi chung với bạn thân toàn là những đứa cao ráo xinh tươi, hotgirl của trường. Sau này, mình mới biết hoá ra chuyện này cũng không đúng. Luôn có bạn nào đó thích mình, chẳng qua...mình không để ý lắm. Mình luôn bận đắm chìm trong thế giới riêng, khi thì đọc sách khi thì viết lách. Kỷ niệm ‘được tán tỉnh’ lần đầu là vào năm lớp 11, khi mình lần đầu bò ra khỏi trường làng, leo lên xe lên thủ đô tham gia một diễn đàn thanh niên. Mình là 1 trong mấy non xanh nhất, còn lại toàn các anh chị đã lên đại học. Chủ yếu là ‘thủ lĩnh phong trào thanh niên' và du học sinh các trường nổi tiếng, nói tiếng Anh có khi còn giỏi hơn tiếng Việt. Họ nói chuyện kinh tế-xã hội-môi trường, những chuyện mà một con bé tỉnh lẻ trước đấy chỉ biết học thi và viết lách linh tinh trên mạng nghe cứ ù ù cạc cạc.
Thế mà trong nhóm du học sinh cao cấp, chả hiểu sao lại xuất hiện 1 anh chàng đi theo tán tỉnh. Anh này đi theo mình khắp nơi, đến mức cả diễn đàn không ai không biết chuyện. Thế nhưng, mình ngây ngô đến mức còn chả biết là đang được tán. Mãi cho đến khi có mấy chị bảo: “Tụi em dễ thương quá. Nó là đứa sẽ đối xử rất tốt với bạn gái đấy cưng. Còn chờ gì?”. Mình lúc đấy mới ớ ra. Thế nhưng, ngây ngô thì vẫn tiếp tục ngây ngô.
Nên mới có chuyện đối đáp hài hước như thế này:
Một buổi tối, anh ấy nói: “Em đẹp quá” - mắt nhìn chăm chú.
Mình: “Anh cũng đẹp mà” - mặt ngây thơ cụ, xong tiếp tục làm gì đó khác.
Đối phương: “...”
Lúc đó, mình không hiểu sao anh ấy có ý gì khi nói mình ‘đẹp’. Còn mình thì trả lời bộc phát, chả nghĩ ngợi gì.
Sau diễn đàn, tụi mình chia tay mỗi đứa một ngả. Mình về lại trường làng, các anh chị tiếp tục bay đến phương trời xa. Mình và anh bạn kia vẫn chat với nhau 1 thời gian ngắn. Anh chuyển sang hướng... kết bạn nghiêm túc. Đến khi mình vì hoàn cảnh gia đình mà không thể đi du học, nộp đơn xin học bổng trường quốc tế, mình nhờ anh đọc qua bài luận.
Anh cũng chỉ nói ngắn gọn: “Em chưa có cách trả lời khác biệt.”
Thế rồi chỉ từ câu đó, mình làm lại câu trả lời từ một góc nhìn khác hẳn. Ừ, mình đọc mà còn thấy chán òm thì làm sao nổi bật lên được?
Thế rồi mình qua được vòng hồ sơ, đạt học bổng sau vài vòng thi nữa...
Chuyện chỉ có vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, mình cảm thấy rất biết ơn. Cho dù chỉ là một câu nói thẳng thắn đã giúp mình tự đào sâu hơn góc nhìn của bản thân. Và mình biết ơn vì dù lúc đó không để ý lắm đến câu nhận xét ‘em đẹp quá' kia, nó đã là câu khẳng định đầu tiên và duy nhất trong nhiều năm sau đó mà mình nhận được từ các anh con trai. Tâm trí vẫn kín đáo tiếp nhận và tin tưởng vào điều đó.
Cho đến ngày mình tìm được cách tự thấy được vẻ đẹp trong mình. Cho đến ngày mình tự biết cách tưới hoa mỗi ngày bằng những điều nho nhỏ, bình dị. Cho đến ngày mình biết bung nở và lan toả tình yêu thương đến cho những người xung quanh.
Hôm nay, mình đã làm được một vài người phụ nữ, bạn gái chung quanh vui vẻ. Và mình cũng hạnh phúc khi được đến thăm chị bạn thân sinh nhật đúng ngày 14/2. Hai chị em cùng nhau ăn bánh uống trà, chụp chung một kiểu ảnh, và đùa nhau là ‘người tình kiếp trước'. Về nhà, mình tặng mẹ mấy chậu cây xinh xinh.
Mẹ hỏi: “Nhân dịp gì vậy?”
Mình đáp: “Nhân dịp Lễ Tình Yêu - và nhân dịp một ngày bình thường.”
Thương mời bạn lắng nghe Podcast Mối tình đầu & bài học trở về thương lấy chính mình:
Comments