Hồi mình mới tốt nghiệp chương trình đào tạo Health Coach và ăn thực dưỡng, chị bạn mình nhắn tin: "Em giải thích cho bạn chị hộ chị về thực dưỡng thực sự là gì! Nó là bác sĩ rất có tâm với người bệnh, nhưng lại hiểu hẹp và dị ứng với thực dưỡng lắm! Mà có khi như thế nó vô tình làm hại bệnh nhân vì ngăn không cho họ tiếp xúc với một cách điều trị khác...". Mình không thích tranh cãi, thế mà thế nào cả mình và anh bác sĩ kia bị "lừa" đến ăn trưa ở nhà hàng chay cùng nhau. Nói là "lừa" vì không ai được nói trước hết. Anh kia khi đến nơi nghe giới thiệu mình là người ăn thực dưỡng thì chỉ ngay vào đứa bạn "có tâm": á à, mày lừa tao...May mà anh chắc đói rồi nên cũng ngồi xuống ăn cơm với mình.
Mình quyết định lắng nghe anh trước. Nhưng để anh cảm thấy "an toàn" hơn, mình tỏ ý không phải đến đây để tranh biện gì hết mà biết đâu có thể học hỏi được từ anh. Bố mình và cả họ hàng mình cũng là bác sĩ nên mình biết các bác sĩ vất vả lắm. Và anh cũng không nên giận chị bạn vì bạn anh cũng chỉ là vì nghĩ tốt cho anh mà thôi. Thế là anh cởi mở ra hẳn.
Mình hỏi vì sao anh lại dị ứng với chuyện ăn thực dưỡng. Anh nói vì rất nhiều người bệnh đang điều trị giữa chừng rồi đột nhiên đòi ngừng, bảo là sẽ về nhà ăn Thực Dưỡng (TD) - thực ra chỉ ăn Gạo lứt muối mè (viết tắt: GLMM/số 7). Sau đó thì thân tàn ma dại chẳng khỏi bệnh, sau đó tìm về bác sĩ thì hết cách cứu chữa. Chưa kể, theo lời anh, anh biết có nhiều người buôn bán "đồ Thực Dưỡng" cực kì đắt đỏ mà toàn những thứ đắt đỏ lại không hiệu quả. Người bệnh thì lại kém hiểu biết, cứ cắm đầu làm theo rồi đến nước chết thôi. Anh xót xa cho người bệnh và bất bình lắm!
Mình để cho anh nói hết tâm tư tình cảm, rồi giải thích lại với anh rằng:
1/TD không đồng nghĩa với GLMM đâu. Tên tiếng Anh của TD là "Macrobiotics" - dịch sát nghĩa là "Đời sống lớn" - chỉ về cả một lối sống quân bình, hoà điệu với tự nhiên. TD thực ra như cái kiềng 3 chân: Ăn uống - Vận Động - Quân bình tâm trí. Dịch ra Tiếng Việt chỉ còn mỗi chuyện "thực" - nên hay vướng mắc vào mỗi chuyện ăn. Người nào chỉ biết ăn với ăn, thì giống như muốn cái kiềng đứng vững trên 1 chân vậy. Chưa kể còn có nhiều phương pháp như đắp cát, tắm nắng, đi chân trần...rất khoa học và được các nhà chuyên môn khuyến khích. Mà ngay cả chưa được khoa học công nhận, không có nghĩa là không có giá trị.
2/ Đúng là GLMM có giá trị lớn nếu áp dụng đúng. Mà "đúng" ở đây chỉ áp dụng với những người thực sự bỏ tâm ra tìm hiểu cho cặn kẽ, áp dụng linh hoạt. Khi áp dụng xong rồi phải quay về bổ sung thêm dinh dưỡng khác chứ cứ ăn hoài GLMM thì kiểu gì cũng suy kiệt.
Hoặc không biết gia giảm thế nào thì ít nhất phải thực hiện đúng theo hướng dẫn của những người thực sự có chuyên môn về dinh dưỡng thôi. Mà những người như thế ở Việt Nam hơi ít. Người bệnh cứ vái tứ phương, nơi nào cũng áp dụng 1 ít chẳng ra đâu vào đâu. Vận động thì không nhiệt tình, tâm tính thì không thay đổi, các nguồn cơn phiền não thì không quyết liệt cắt bỏ...cho nên sức khoẻ không hồi phục cùng là chuyện bình thường.
3/Lỗi 99% là do...người bệnh. Ngay từ đầu đã ăn uống sinh hoạt sai lầm. Sướng cái miệng thì khổ cái thân chứ sao. Nếu như có thái độ đúng, coi bệnh tật là dịp nhìn nhận lại và sửa chữa lối sống sai lầm thì luôn luôn có hy vọng từ các phương pháp tự nhiên. Nhưng nếu như coi TD, hay GLMM là thần dược, hay bác sĩ/lương y phải chịu trách nhiệm cho mình...thì tiền mất tật mang. Vì lúc bệnh rồi, thì thường là cả Thân lẫn Tâm đều không khoẻ. Không khoẻ thì không tỉnh táo. Không tỉnh táo thì may mắn gặp được người tốt cứu cho. Không may thì dễ rơi vào các bẫy tiếp thị của những người không lương thiện.
Những người như anh và mình chỉ nên chấp nhận mình chỉ giúp được 1% thôi. Nếu không thì áp lực lắm, stress mà chết sớm hơn người bệnh thì phí tuổi thanh xuân không...
4/TD nói chung và GLMM nói riêng nên dùng để PHÒNG BỆNH ngay từ đầu, chứ không phải là xác định chữa bệnh. Kể cả nó chữa được bệnh cho nhiều người, nhưng đừng mong nó cũng sẽ có hiệu quả y như vậy với mình. Vì mình và họ có quá nhiều biến số khác nhau.
TD như thanh gươm báu, nhưng đặt vào tay kẻ chẳng chịu thực tập cách cầm gươm, thì chỉ tổ gây hại. TD như chiếc xe thể thao đời mới, nhưng đưa tay lái cho cậu thanh niên mê tốc độ, thích khoe mẽ: thì chết cả cậu ta lẫn nhiều người. Lỗi đâu phải tại thanh gươm hay chiếc xe?
Mấy điểm này anh và mình cùng đồng ý. Mình lấy lại chút niềm tin về TD nơi anh bằng cách kể anh nghe về cách mình đang áp dụng TD hiện đại hết sức tự do, nhiều lựa chọn. Mình kể cho anh về những người thực hành TD chân chính với cuộc đời rộng mở, nhiều yêu thương. Chỉ là cái đẹp thì hay tàng hay ẩn. Cái thô cái xấu thì hay thu hút chú ý mà thôi. Anh gật gù bảo: "Ừ, nếu thế thì được." Anh nói ra một số hiểu biết của anh, mình thấy anh cũng tìm hiểu chứ không phải là không. Nhưng có lẽ là Bác sĩ thì bận quá, không thể tìm hiểu sâu được nên sẽ có lúc hiểu lầm. Có nhiều bác sĩ khi bắt đầu đá sân quá dinh dưỡng cũng phải lắc đầu vì "phức tạp không kém gì ngành y". Anh cũng thừa nhận với mình là bác sĩ cũng lắm bệnh không kém gì người bệnh. Vì họ cũng có thể có nhiều tật xấu như ai: hút thuốc, uống bia, ăn uống sai lầm, làm việc quá sức...
Mình xin liên lạc của anh bác sĩ để cần thì tham khảo chuyên môn của anh. Nhờ anh giúp mình đỡ dốt. Hai đứa say sưa nói chuyện thế nào mà lúc ngó lại bàn ăn, thấy đã bị chị bạn...ăn gần hết món. Đúng là một bữa đói vui vẻ.
MỚI BỔ SUNG:
Có bạn nói đọc xong không hiểu cốt lõi thực dưỡng là gì? 2 chữ thôi: DƯỠNG TÂM. Muốn dưỡng tâm thì nên nghĩ đến việc KHÔNG nên ăn gì hay bớt ăn cái gì, rồi mới nói đến ăn gì.
Xin phép không nói thêm vì post này không có tham vọng nói về cốt lõi đó, mặc dù tuỳ trình độ nhận thức bạn có thể nhìn ra.
Ảnh: Mấy ngày đi công tác mình đặt cơm lứt ăn ngoài muối mè, còn có rau củ đủ màu sắc cầu vồng. Đố ai đoán được nhiu tuổi ^^
תגובות