top of page
Writer's pictureHảo Quách

[ Đà Lạt du ký ] Một Little Forest

Tôi vô tình xem Little Forest tầm 2 tháng trước. Một bộ phim giản đơn, tươi mát và thấm đẫm tinh thần Nhật Bản. Thoại tối giản, phim giống như một bộ phim tài liệu không lời với chủ đề "từ nông trại đến bàn ăn".

Cô gái trong phim sau một thời gian sống ở thành thị thì trở về ngôi nhà vùng nông thôn, hàng ngày tự trồng cấy, chẻ củi, nhóm bếp...và làm các món ăn. Tôi ngạc nhiên thấy mình, một kẻ rất lười nấu nướng, say sưa theo dõi cô dành ra bao nhiêu công sức để chuẩn bị các món ăn, hít hửi và thưởng thức nó một cách trọn vẹn. Có lẽ không cần phức tạp như bình luận rằng "tìm thấy tinh thần thiền trong LF", tôi nghĩ món ăn ngon ở đây là vì mình được hưởng thành quả do chính mình làm ra, mình đặt cả trái tim mình vào đó. Tôi thấy mình như được cùng ăn với cô, hưởng lây niềm vui của cô vậy. Giữa 2 phần phim (Thu/Đông và Xuân/Hạ), tôi nhảy ngay vào bếp và làm cho mình một dĩa mì Ý và thấy ngon hơn bình thường.

Thế rồi sau vài giờ đắm chìm trong cảm hứng, tôi trở về nếp sống của một cư dân thành thị. Có nghĩa là bao nhiêu ngày tháng đều theo nhịp sáng chiều đi làm, tối về lăn ra vì mệt. Ăn uống thì tôi chọn hoặc quán chay, hoặc chỗ khang trang, hoặc nhà ăn của giáo xứ...những nơi cho người ta hy vọng về một lương tâm tốt lành. Thời tiết càng ngày càng nóng điên người, mà tôi lại tự xếp mình vào loại "động vật ôn đới". Nên tôi cứ khổ sở vật vã mãi cho đến khi một kẻ không chịu nổi thành thị khác là người yêu tôi trở về sau 3 tháng rưỡi hành thiền ở Myanmar. Chẳng biết kẻ nào rủ trước, chỉ biết người kia lập tức gật đầu cái rụp và cả 2 lập tức cuốn gói đi không đợi 1 khắc.

 

Chúng tôi đã có 9 ngày thật tuyệt vời.Nằm dựa vào nhau trên đồi cỏ và hỏi nhau ''chuyến đi yêu thích nhất từ trước đến nay là gì?", thì câu trả lời đều như nhau. Trước đấy tôi chưa bao giờ được hưởng cái hạnh phúc trọn vẹn của tổng hòa các yếu tố: chỗ ở ưng ý, khí hậu mát mẻ, quang cảnh đẹp, thức ăn và cà phê ngon, bạn đồng hành hợp gu... như vậy. Nhưng trước hết, hãy nói về một Little Forest được tìm thấy sớm một cách bất ngờ:

INDIgo Home

Là một căn nhà lợp gỗ nằm trên một dải đất hẹp, INDIgo ở lưng chừng một vùng đồi ngay TT thành phố - cách Hồ Xuân Hương cũng chỉ tầm 2km. Không kinh doanh đại trà, nhưng có danh tiếng thơm nức trong vòng tròn bạn bè của tôi. Kẻ thì đã đến và có bao nhiêu là cảm hứng, chụp bao nhiêu là pô ảnh, người thì được mời đến do anh chủ vô tình đọc Tumblr và cảm thấy đồng điệu nhưng lại đang bận bịu với những dự định viễn du. Họ nói về INDIgo và anh T chủ nhà nhiều đủ để tôi thực sự muốn tự trải nghiệm mặc dù đã kiếm được một villa không tệ, giá bằng 1/2 ở nơi khác.

Nhưng cái tôi hoàn không dám mong chờ ở INDIgo là một cảm giác rất ''little forest''. Cả khu dorm và bếp đều có không gian nhìn ra rừng thông, vườn cây hay những trang trại nhỏ phía xa. Khắp nơi thấy những quả thông, lá khô và cà chua bi căng mọng. Một gian phòng chung bé tẹo, nhưng có giá sách rất tuyển lựa, ghế và nệm êm, cách trang trí xinh xẻo và cảm giác chi tiết tỉ mẩn khi người chủ tự chăm chút không gian trước hết là cho chính mình. Một khu bếp mở, ngập tràn nguyên liệu tự nhiên và các cá nhân đam mê ẩm thực. Một kiểu bếp khiến ta muốn nấu, muốn tập trung cho thức ăn mà thôi. Ngày nào tôi cũng mong chờ một bữa ăn đẹp mắt, tươi mát và ngon lành với chó mèo xu nịnh xung quanh ở đây. Mặc dù giường dorm rung lắc khó ngủ và muỗi rất nhiều, nhưng chúng tôi bỏ qua được khi ở càng lâu chúng tôi càng cảm thấy được giá trị rất thuận tự nhiên nơi đây.

Bọn thú ở đây cũng thân thiện với bất cứ con người nào, hiển nhiên là nổi tiếng trên mạng xã hội hơn hẳn những con người thầm lặng. 2 con mèo con Kỳ Lam và Trầm Hương nhỏ xíu và đáng yêu vô cùng. Con Bún Riêu lanh lợi y như con chó bước ra từ câu chuyện Cuộc phiêu lưu của Tintin. Nó nhiệt tình nhất với chúng tôi, ra đón từ ngày đầu tiên và nếu không phải do tôi ảo tưởng, ngày cuối cùng vốn định đi giang hồ (làm cả nhà tìm loạn cả lên) thì cũng chạy về tiễn biệt. Nhờ nó mà người yêu tôi cũng được tham gia ké "Đại hội chó'' toàn khu vực do nó chủ trì tầm 5h sáng hàng ngày. Sẽ có một con chó mực, một con béc giê nhát cáy mắt buồn, một con chó nâu chân ngắn tăng động và một con chó mới đẻ ngay cạnh nhà đến vờn nhau với con Riêu trên đầu dốc. Hoặc giả có lúc chúng nó chỉ đứng đó tâm sự với nhau chuyện gì thì tôi không hiểu.

INDIgo có một kiểu motto ngầm: ''tôi đưa vào hơi thở của riêng tôi, hãy chỉ ở lại nếu bạn tận hưởng được nó''. Điều đó thể hiện rõ nhất qua team quản lý là một vòng tròn khép kín các cá nhân hoạt động trong lĩnh vực kiến trúc và nghệ thuật (?). Các bạn đều nhạy cảm, kiệm lời và toát lên cái vẻ đặc biệt lặng lẽ nếu ta tiếp xúc riêng. Tôi còn có cảm tưởng rằng không cẩn thận mình sẽ xâm hại đến không gian riêng tư của họ và làm đứt mạch suy nghĩ khi có một người nào đó đang ngồi may vá hay đọc sách trên nền nhạc xưa vậy. Và cái cảm giác ban đầu của tôi được xác nhận khi một tối, thấy cả team ngồi bó gối xem Little Forest :)

2 tuần đông khách là đủ để team này cảm thấy mệt mỏi và muốn giảm thiểu. Họ yêu INDIgo và muốn trước hết niềm yêu thích đấy của mình không bị ảnh hưởng bởi các lý do thông thường (tài chính hay chính quyền). Các cá nhân đến đây ngoài bữa ăn ra thì không mong chờ phục vụ nhiều, ngược lại phải biết tính họ. Vốn đi nhiều dorm ở nhiều nước, đôi lúc tôi cũng nổi cơn tự ái hay ghen tị của một outsider đứng ngoài vòng tròn đó. Hoặc vì tôi quen với kiểu được là trung tâm chú ý của một vài chỗ và tự làm hư mình. Nhưng nhờ vậy mà những ngày cuối khi INDIgo vãn khách, nhiều lúc hai chúng tôi cũng được cảm nhận sự tĩnh lặng yên bình như thế thuê được cả căn nhà.

Anh T trưởng nhóm là một cá nhân thực sự khác. Khôn ngoan và rất cởi mở. Tóc xoăn tít, môi dày và bụi bặm theo đúng gốc gác Tây Nguyên :). Chúng tôi gặp anh vào một buổi tối, thoạt đầu chỉ để anh giải thích một vài điều. Nhưng rồi hứng lên, anh chia sẻ thêm về INDIgo 2 với tinh thần "sáng tạo cần sự cô độc" và về dự án cộng đồng ở nơi khác đang được ''nuôi'' bằng nguồn tiền từ nơi này. Về tuổi thơ anh sống giữa núi rừng, trong những trang văn không hề biết đến những cuồng quay của cuộc sống bên ngoài. Về sự dổ vỡ ta phải chấp nhận khi đi đến cuối cùng của bất cứ quá trình nào. Về sự chán ghét điện thoại và những kiểu quan hệ muốn ngắt đi theo nó. Về sự xoay chuyển trong quan niệm kiến trúc chỉ cần '' vừa vặn như một tấm áo''. Hai tay anh liên tục đập xuống hay vẽ lên nền đất. Chiếc túi da đã cũ và giọng anh sôi nổi, mặc dù tôi đoán chắc chắn đây không phải lần đầu anh nói về những chủ đề này.

Anh đưa ra một chiếc ly gốm nhỏ với những mảnh vỡ đã được gắn lại và nói về việc anh giữ nó như sự quý trọng tuyệt đối đối với mối quan hệ của người tặng. Chẳng biết đó là do cao hứng hay do anh cố tình kể chuyện để truyền cảm hứng, anh kết thúc bằng việc đề nghị chúng tôi đọc thử ''Cuộc cách mạng một cọng rơm''. Nói rồi, T xin lỗi vì đã ''nhiều chuyện'' rồi đứng lên đi về phía đống lửa tại được đốt lên để chia tay 2 người khách Anh.

Sáng hôm sau thức dậy lúc 6h sáng, tôi thấy người yêu mình đã đọc xong cuốn sách. Nắng lại lên trên đỉnh đồi.

Ghi chú: Đây là bài viết của tôi cách đây khá lâu, khi mới lên Đà Lạt lần đầu ^^ Nếu thích, bạn có thể chia sẻ để lan toả cảm hứng cho bạn bè nhé ^^

139 views

Comments


bottom of page