top of page
Writer's picturePhuong Nguyen

Chữa lành đứa trẻ bên trong

Updated: Jul 15, 2021

Trong mỗi chúng ta, có một đứa trẻ nhỏ, khổ đau. Chúng ta đều có những thời kỳ khó khăn khi còn bé và nhiều người đã trải qua thương chấn. Để bảo vệ và phòng thủ cho bản thân khỏi những khổ đau trong tương lai, chúng ta thường cố gắng quên đi những thời kì đau đớn.

Mỗi lần chúng ta liên hệ với những trải nghiệm khổ đau, chúng ta tin rằng mình không thể chịu đựng được, và chúng ta nhét cảm xúc và ký ức xuống đáy sâu của vô thức. Có thể chúng ta không dám đối mặt với đứa trẻ này để chữa lành qua nhiều thập kỉ.


Nhưng chỉ bởi chúng ta lờ đứa bé đi không có nghĩa là cô bé hay cậu bé không ở đó. Đứa trẻ thương tổn luôn ở đó, cố gắng có sự chú ý của ta. Đứa bé nói, “Em ở đây. Em ở đây. Anh/chị không thể tránh em. Anh/chị không thể chạy khỏi em.” Chúng ta muốn chấm dứt đau khổ bằng cách gửi đứa trẻ xuống một nơi sâu bên trong, và tránh càng xa càng tốt. Nhưng trốn chạy không làm chấm dứt nỗi đau khổ của ta, mà chỉ kéo dài nó thêm.

Đứa trẻ thương tổn đòi hỏi quan tâm và tình yêu, nhưng ta làm điều ngược lại. Chúng ta chạy trốn bởi chúng ta sợ đau khổ. Khối đau đớn và buồn bã trong ta cảm thấy nặng nề không chịu nổi. Cho dù nếu chúng ta có thời gian, chúng ta không về nhà cùng mình. Chúng ta cố gắng giữ cho mình liên tục được giải trí - xem TV hoặc phim ảnh, giao tiếp xã hội, hoặc sử dụng rượu và thuốc phiện - bởi chúng ta không muốn trải nghiệm nỗi khổ đau thêm lần nào nữa.


Đứa trẻ thương tổn ở đó và chúng ta thậm chí không biết bé ở đó. Đứa trẻ thương tổn trong ta là một hiện thực, nhưng ta không thể thấy bé. Không thể thấy được là một kiểu vô minh. Đứa trẻ này đã bị tổn thương trầm trọng. Cô bé hoặc cậu bé thực sự cần ta quay về. Thay vì thế ta lại quay đi.


Vô minh ở trong mỗi tế bào cơ thể và trong ý thức của ta. Nó như một giọt mực hoà vào một cốc nước. Sự vô minh đó ngăn ta không nhìn thấy thực tại; nó thúc đẩy ta làm những điều ngu ngốc mà khiến ta khổ sở còn hơn thế và làm tổn thương một lần nữa đứa trẻ đã sẵn bị tổn thương trong ta.


Đứa trẻ thương tổn cũng có trong mỗi tế bào cơ thể. Không có tế bào nào của cơ thể chúng ta mà không có đứa trẻ thương tổn bên trong nó. Chúng ta không cần phải nhìn xa về quá khứ để tìm đứa trẻ. Chúng ta chỉ cần nhìn sâu và ta có thể chạm đến bé. Đau khổ của đứa trẻ thương tổn đó đang nằm bên trong ta ngay lúc này trong thời hiện tại.


Nhưng cũng như khổ đau đang diện diện trong mọi tế bào của cơ thể, những hạt giống (seed) của sự hiểu biết được đánh thức và hạnh phúc truyền xuống cho ta từ tổ tiên. Chúng ta chỉ cần sử dụng chúng. Chúng ta có một ngọn đèn bên trong mình, ngọn đèn chánh niệm, mà chúng ta có thể thắp sáng bất cứ lúc nào. Dầu của ngọn đèn đó là hơi thở ta, bước chân ta, và nụ cười bình yên của ta. Chúng ta phải thắp sáng ngọn đèn chánh niệm để mà ánh sáng rọi qua và màn đêm sẽ tiêu tan và chấm dứt. Sự thực hành của ta sẽ thắp sáng ngọn đèn.


Khi chúng ta trở nên ý thức rằng ta đã bỏ quên đứa trẻ thương tổn trong mình, ta cảm thấy lòng trắc ẩn lớn lao với đứa trẻ và ta bắt đầu sinh ra năng lượng chánh niệm. Việc thực hành đi chánh niệm, ngồi chánh niệm và thở chánh niệm là nền tảng của ta. Với niệm hơi thở và bước chân chánh niệm của mình, ta sản sinh ra năng lượng chánh niệm và quay về với trí tuệ được đánh thức nằm bên trong mỗi tế bào của cơ thể. Năng lượng đó sẽ ôm ấp ta và chữa lành ta, và sẽ chữa lành đứa trẻ thương tổn bên trong ta.


Lắng nghe


Khi chúng ta nói đến lắng nghe với lòng trắc ẩn, chúng ta thường nghĩ đến việc lắng nghe ai đó khác. Nhưng chúng ta cũng phải lắng nghe cả đứa trẻ thương tổn bên trong mình. Đôi lúc đứa trẻ thương tổn trong ta muốn tất cả sự chú ý của ta. Đứa trẻ đó sẽ trồi lên từ những tầng sâu của ý thức và đòi hỏi sự chú ý của bạn. Nếu bạn chánh niệm, bạn sẽ nghe tiếng nói của cậu bé hay cô bé đang kêu gọi trợ giúp. Vào khoảnh khắc đó, thay vì chú ý đến bất cứ điều gì phía trước bạn, hãy lùi lại và ôm ấp dịu dàng đứa trẻ bị tổn thương. Bạn có thể nói chuyện thẳng với đứa trẻ bằng ngôn ngữ của tình yêu, nói rằng, “Trong quá khứ, tôi đã bỏ em một mình. Tôi đã rời xa em. Bây giờ, tôi rất hối lỗi. Tôi sẽ bao bọc em.” Bạn có thể nói, “Em yêu, tôi ở đây vì em. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em. Tôi biết em đã đau khổ quá nhiều. Tôi đã quá bận rộn. Tôi đã lờ em đi, và giờ đây tôi đã học được cách trở về bên em.” Nếu cần thiết, bạn phải khóc cùng với đứa trẻ đó. Bất cứ khi nào bạn cần, bạn có thể ngồi và thở với đứa trẻ.

“Thở vào, tôi quay về với đứa trẻ thương tổn của tôi; thở ra, tôi chăm sóc tốt cho đứa trẻ thương tổn của tôi.”

Bạn phải nói chuyện với đứa trẻ vài lần một ngày. Chỉ khi đó việc chữa lành mới được tiến hành. Ôm ấp đứa trẻ của bạn dịu dàng, trấn an em rằng bạn sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa hay để em không được chăm nom. Đứa trẻ nhỏ đã bị bỏ một mình quá lâu rồi. Đó là lý do bạn cần phải bắt đầu thực hành ngay. Nếu bạn không làm bây giờ, thì khi nào bạn mới làm?

Nếu bạn biết cách trở về bên em và lắng nghe em cẩn trọng mỗi ngày trong tầm 5 hoặc 10 phút, sự chữa lành được tiến hành. Khi bạn leo một ngọn núi đẹp, mời đứa trẻ bên trong bạn cùng leo với bạn. Khi bạn thưởng ngoạn cảnh mặt trời lặn, mời em cùng thưởng thức với bạn. Nếu bạn làm điều đó trong 1 vài tuần hoặc 1 vài tháng, đứa trẻ thương tổn trong bạn sẽ trải nghiệm sự chữa lành.


Với thực hành, chúng ta có thể nhìn thấy đứa trẻ thương tổn không chỉ là mình. Đứa trẻ thương tổn có thể đại diện cho vài thế hệ.

Mẹ của chúng ta có thể đã đau khổ suốt cả cuộc đời mình. Bố của chúng ta có thể cũng đã đau khổ. Có lẽ bố mẹ không thể chăm sóc đứa trẻ thương tổn bên trong họ. Vì vậy khi ta ôm lấy đứa trẻ thương tổn bên trong mình, ta đang ôm lấy tất cả những đứa trẻ thương tổn của các thế hệ trước. Việc thực hành này không phải là việc thực hành cho mình ta, mà cho vô số thế hệ tổ tiên và hậu bối.

Tổ tiên của chúng ta có thể đã không biết cách chăm sóc cho đứa trẻ thương tổn bên trong, vì vậy họ chuyển giao đứa trẻ thương tổn của họ cho ta. Thực hành của ta là để chấm dứt vòng lặp này. Nếu như ta có thể chữa lành đứa trẻ thương tổn của mình, ta không chỉ giải phóng bản thân, mà ta sẽ còn giúp giải phóng bất cứ ai đã gây thương tổn hay lạm dụng ta. Kẻ lạm dụng có thể cũng đã là nạn nhân bị lạm dụng. Có những người đã thực hành với đứa trẻ thương tổn của họ trong một thời gian dài đã thuyên giảm nỗi khổ đau và trải nghiệm sự chuyển hoá. Những mối quan hệ của họ với gia đình và bạn bè trở nên dễ dàng hơn nhiều.


Chúng ta khổ đau bởi vì chúng ta đã không được chạm đến với lòng trắc ẩn và sự thấu hiểu. Nếu ta có thể sản sinh năng lượng niệm, hiểu biết và trắc ẩn cho đứa trẻ thương tổn của mình, chúng ta sẽ bớt khổ đau rất nhiều. Khi chúng ta sản sinh ra chánh niệm, ta có thể có lòng trắc ẩn và sự hiểu biết, và ta có thể để người khác yêu thương ta. Trước đó, ta có thể đã nghi ngờ mọi điều và mọi người. Lòng trắc ẩn giúp ta liên hệ mình với người khác và phục hồi giao tiếp.

Những người quanh ta, gia đình và bè bạn, cũng có thể có một đứa trẻ thương tổn bên trong họ. Nếu ta xoay sở để giúp chính mình, ta cũng có thể giúp họ nữa. Khi chúng ta chữa lành chính mình, mối quan hệ của ta với họ trở nên dễ dàng hơn. Có nhiều yên bình và nhiều tình yêu hơn bên trong ta.


Hãy quay lại và chăm sóc bản thân mình. Cơ thể bạn cần bạn, cảm xúc của bạn cần bạn, tri giác của bạn cần bạn. Đứa trẻ thương tổn bên trong bạn cần bạn. Nỗi khổ đau cần bạn công nhận nó. Về nhà và ở đó với tất cả những điều này. Thực tập đi chánh niệm và thở chánh niệm. Làm mọi việc trong chánh niệm để bạn có thể thực sự ở đó, để bạn có thể yêu thương.


Năng lượng niệm


Năng lượng niệm là phương thuốc sẽ nhận diện và chữa lành đứa trẻ bên trong. Nhưng làm cách nào ta trau dồi năng lượng này?


Chúng ta có thể chia ý thức thành 2 phần. Một phần là “ý thức” (mind consciousness) và phần kia là “tàng thức” (store consciousness). Ý thức là dạng hoạt động tích cực. Tâm lý học phương Tây gọi nó là “tâm trí” (the conscious mind). Để nuôi cấy năng lượng niệm, chúng ta cố gắng thu hút ý thức hoạt động tích cực của ta trong tất cả mọi hoạt động và hiện diện thực sự với bất cứ điều gì ta đang làm. Chúng ta muốn chánh niệm khi ta uống trà hoặc lái xe qua thành phố. Khi ta đi, ta muốn ý thức rằng ta đang đi. Khi ta thở, ta muốn ý thức rằng ta đang thở.


Tàng thức, còn được gọi là “căn bản thức” (root consciousness), là nền tảng của ý thức chúng ta. Trong Tâm lý học phương Tây nó được gọi là “vô thức” (unconscious mind). Đó là nơi tất cả những trải nghiệm quá khứ của ta được lưu giữ. Tàng thức có khả năng học và xử lý thông tin.


Thường thì ý thức ta không ở đó cùng cơ thể ta. Đôi lúc ta trải qua những hoạt động thường nhật mà không có sự tham gia của ý thức. Chúng ta có thể làm nhiều điều chỉ bằng tàng thức, và ý thức có thể nghĩ đến hàng ngàn thứ khác. Ví dụ, khi chúng ta lái xe qua thành phố, ý thức có thể không nghĩ về việc lái xe chút nào, nhưng ta vẫn có thể đến nơi mà không lạc hay gây tai nạn. Đó là tàng thức đang tự hoạt động.


Ý thức như một ngôi nhà mà phần móng là tàng thức và phòng khách là ý thức của ta. Những “tâm hành” (mental formation) như giận, đau khổ, hay vui được đặt trong tàng thức dưới dạng những hạt giống. Chúng ta có một hạt giống của giận dữ, tuyệt vọng, kì thị, sợ hãi; một hạt giống của chánh niệm, từ bi; một hạt giống của hiểu biết, và cứ thế. Tàng thức được làm từ tổng các hạt giống (“nhất thiết chủng thức”), và nó cũng là mảnh đất đã giữ gìn và duy trì tất cả các hạt giống. Những hạt giống ở đó cho đến khi ta nghe, thấy, đọc hoặc nghĩ đến điều gì mà chạm đến một hạt và khiến ta cảm thấy giận dữ, vui vẻ hay phiền muộn. Đó là một hạt giống đã mọc lên và hiển lộ ở mức độ của ý thức, trong phòng khách của ta. Giờ đây ta không còn gọi nó là một hạt giống, mà là tâm hành.


Khi ai đó chạm vào hạt giống của giận dữ bằng cách nói hoặc làm điều gì đó khiến ta buồn bực, hạt giống giận dữ sẽ mọc lên và hiển lộ trong ý thức như tâm hành của sự giận dữ. Từ cấu thành (“formation”, trong “mental formation”/tâm hành) là một từ gọi thứ được tạo ra bởi nhiều điều kiện hợp lại. Một cây bút đánh dấu là một cấu thành; bàn tay tôi, một bông hoa, một cái bàn, một ngôi nhà, đều là những cấu thành. Một ngôi nhà là một cấu thành vật lý. Bàn tay tôi là một cấu thành sinh lý. Cơn giận của tôi là một cấu thành tinh thần. Nhiều loại hạt giống có thể hiển lộ dưới dạng tâm hành. Cơn giận chỉ là một trong số chúng. Trong tàng thức, cơn giận được gọi là một hạt giống. Trong ý thức, nó được gọi là một tâm hành.


Bất cứ khi nào một hạt giống, như hạt giống của cơn giận, mọc lên trên phòng khách của ta và hiển lộ như một tâm hành, điều đầu tiên ta có thể làm là chạm vào hạt giống của chánh niệm và mời nó cùng mọc lên theo.Giờ đây ta có hai tâm hành trong phòng khách. Đó là chánh niệm về cơn giận. Chánh niệm luôn luôn là chánh niệm về điều gì đó. Khi ta thở trong chánh niệm, đó là niệm hơi thở. Khi ta đi trong chánh niệm, đó là chánh niệm của việc đi. Khi ta ăn trong chánh niệm, đó là chánh niệm của việc ăn. Vì vậy trong trường hợp này, chánh niệm là chánh niệm của cơn giận. Chánh niệm nhận diện và ôm lấy cơn giận.


Sự thực hành dựa trên cái nhìn sâu sắc về bất nhị (nonduality) - giận dữ không phải một kẻ thù. Cả chánh niệm và giận dữ đều là chúng ta. Chánh niệm ở đó không phải để kìm hãm hay chiến đấu chống lại cơn giận, mà để nhận diện và chăm sóc nó - như một người anh trai lớn yểm trợ một câu em nhỏ. Thế là năng lượng của cơn giận được nhận diện và ôm ấp dịu dàng với năng lượng niệm.


Mỗi lần chúng ta cần năng lượng niệm, ta chỉ cần chạm vào hạt giống của niệm hơi thở hoặc thiền chánh niệm đi, cười và sau đó ta có năng lượng sẵn sàng để đảm đương việc nhận diện, ôm ấp và sau đó là nhìn sâu vào trong và chuyển hoá. Bất cứ việc gì ta làm, cho dù đó là nấu nướng, quét nhà, giặt đồ, đi lại, hay ý thức về hơi thở của mình, ta có thể tiếp tục sản sinh ra năng lượng chánh niệm, và hạt giống chánh niệm trong ta sẽ trở nên mạnh mẽ. Trong hạt giống chánh niệm là hạt giống của định tâm. Với hai nguồn năng lượng này, ta có thể giỏi phóng mình khỏi những mâu thuẫn.


Tâm trí cần được lưu thông tốt


Chúng ta biết rằng có độc chất bên trong cơ thể mình. Nếu máu không lưu thông tốt, những độc chất này tích tụ lại. Để duy trì trạng thái khoẻ mạnh, cơ thể hoạt động để “trục xuất độc tố”. Khi máu lưu thông tốt, thận và gan có thể làm việc của mình để làm tan chất độc. Chúng ta có thể sử dụng mát-xa để giúp máu tuần hoàn tốt hơn.


Ý thức của ta cũng vậy, có thể ở trong tình trạng kém lưu thông. Chúng ta có thể có một khối lớn khổ sở, đau đớn, buồn bã hay tuyệt vọng bên trong mình; nó như một độc chất trong ý thức của ta. Ta gọi nó là một khối “nội kết”(internal formation - “kết” tiếng Hán Việt của “thừng”, sợi dây, là tụ lại, đóng lại thành từng khối khổ đau, không chịu tan mà đóng lại thành khối ở bên trong, cho nên gọi là nội kết) hoặc “triền sử” (internal knot - “Triền” tức là trói lại, quấn lại không cho có tự do, triền sử là những nút thắt trong tâm). Ôm lấy những đau đớn và buồn bã với năng lượng niệm là thực hành mát-xa cho ý thức. Khi máu không lưu thông, các cơ quan nội tạng không thể hoạt động đúng, và chúng ta bị bệnh. Khi tâm lý của ta không lưu thông tốt, tâm trí của ta sẽ bị bệnh. Chánh niệm kích hoạt và gia tăng sự tuần hoàn qua khỏi những khối đau đớn lớn.


Chiếm cứ phòng khách


Những khối lớn khổ sở, đau đớn, buồn bã hay tuyệt vọng luôn muốn nổi lên ý thức của ta, vào phòng khách, bởi chúng đã trở nên to lớn và cần sự chú ý của ta. Chúng muốn nổi lên, nhưng ta không muốn những vị khách không mời này đi vào bởi rất đau đớn khi phải nhìn vào chúng. Vì vậy ta cố gắng chặn đường chúng. Ta muốn chúng ngủ yên dưới tầng hầm. Ta không muốn đối mặt với chúng, vì vậy thói quen của ta là lấp đầy phòng khách với những vị khách khác. Bất cứ khi nào ta có 10 hoặc 15 phút nghỉ ngơi, ta làm gì đó để giữ cho phòng khách được chiếm cứ. Ta gọi một người bạn. Ta nhặt lên một cuốn sách. Ta bật TV. Ta lái xe một vòng, Ta hi vọng rằng nếu phòng khách bị chiếm cứ, những tâm hành không dễ chịu đó sẽ không đi lên.


Nhưng tất cả những tâm hành cần được lưu thông. Nếu ta không để chúng đi lên, chúng tạo ra những vòng tuần hoàn xấu trong tâm lý, và triệu chứng của bệnh thần kinh và trầm cảm bắt đầu hiển lộ trong tâm trí và cơ thể ta.


Đôi khi ta có một cơn nhức đầu, ta uống aspirin, nhưng cơn nhức đầu không biến mất. Đôi khi loại nhức đầu có thể là một triệu chứng của bệnh tâm thần. Có lẽ ta bị dị ứng. Ta nghĩ đó là một vấn đề thể lý, nhưng những cơn dị ứng có thể là một triệu chứng của bệnh tâm thần. Ta được bác sĩ khuyên uống thuốc, nhưng đôi khi chúng sẽ đè nén những khối nội kết của ta, khiến bệnh của ta tệ hơn.


Tháo dỡ rào cản


Nếu ta có thể học cách không sợ những gút thắt của đau khổ, ta dần dần có thể cho chúng lưu thông lên phía trên phòng khách của ta. Có thể bắt đầu học cách ôm lấy chúng và chuyển hoá chúng thành năng lượng niệm. Khi ta tháo dỡ hàng rào giữa tầng hầm và phòng khách, những khối lớn đau đớn sẽ đi lên và chúng ta sẽ phải khổ sở một chút. Đứa trẻ nội tâm của ta có thể có rất nhiều nỗi sợ và giận dữ được tích tụ lại do phải ở dưới tầng hầm quá lâu. Không có cách nào lẩn tránh nó cả.


Đó là lý do tại sao sự thực hành chánh niệm lại quan trọng đến thế. Nếu chánh niệm không ở đó, ta sẽ thấy rất khó chịu khi những hạt giống đó mọc lên. Nhưng nếu ta biết cách sản sinh năng lượng chánh niệm, ta được chữa lành rất nhiều khi mời chúng lên mỗi ngày và ôm lấy chúng. Chánh niệm là một nguồn năng lượng mạnh mẽ có thể nhận diện, ôm ấp và chăm sóc cho những năng lượng tiêu cực này. Có thể những hạt giống đó ban đầu không muốn đi lên, có lẽ có quá nhiều giận dữ và hồ nghi, vì vậy ta có thể phải dỗ dành chúng một chút. Sau khi được ôm ấp một thời gian, một cảm xúc mạnh mẽ sẽ trở lại tầng hầm và trở thành một hạt giống một lần nữa, nhưng yếu hơn trước.


Mỗi lần ta cho những tâm hành này vào một bồn chánh niệm, những khối đau đớn trong ta trở nên nhẹ nhàng hơn. Vì thế hãy cho cơn giận của bạn, sự tuyệt vọng của bạn, nỗi sợ hãi của bạn được tắm trong chánh niệm mỗi ngày. Sau vài ngày hoặc vài tuần mang chúng lên hàng ngày và giúp chúng đi xuống lần nữa, bạn tạo nên sự lưu thông tốt trong tâm lý của mình.


Tác dụng của chánh niệm


Tác dụng đầu tiên của chánh niệm là để nhận diện và không phải để chiến đấu. Ta có thể ngừng lại bất cứ lúc nào và nhận thức về đứa trẻ trong ta. Khi ta nhận diện đứa trẻ thương tổn lần đầu tiên, tất cả những gì ta cần làm là nhận thức về em và nói xin chào. Đó là tất cả. Có lẽ đứa trẻ này đang buồn. Nếu ta nhận thấy điều này ta có thể chỉ cần hít vào và nói với mình:

“Hít vào, tôi biết rằng khổ sở đã hiển lộ trong tôi. Xin chào, khổ sở. Thở ra, tôi sẽ chăm sóc cho em.”

Một khi ta nhận diện đứa trẻ nội tâm của mình, tác dụng thứ hai của chánh niệm là ôm ấp lấy em. Đây là một sự thực hành rất dễ chịu. Thay vì chiến đấu với những cảm xúc, ta chăm sóc tốt cho chúng. Chánh niệm mang đến một đồng minh - định (concentration). Vài phút đầu tiên nhận diện và ôm lấy đứa trẻ nội tâm với sự dịu dàng sẽ giúp giảm đau. Những cảm xúc khó khăn vẫn sẽ còn đó, nhưng ta không phải chịu đựng nhiều như thế nữa.

Sau khi nhận diện và ôm ấp đứa trẻ nội tâm của mình, tác dụng thứ ba của chánh niệm là xoa dịu và giải toả những cảm xúc khó khăn. Chỉ bằng cách ôm đứa trẻ này nhẹ nhàng, ta đang xoa dịu những xúc cảm khó khăn và ta có thể bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm. Khi ta ôm lấy những cảm xúc mạnh với niệm và định, ta có thể thấy được gốc rễ của mọi thứ, sự chịu đựng của ta giảm dần. Vì vậy chánh niệm nhận diện, ôm ấp và giải toả.

Năng lượng niệm chứa đựng năng lượng định cũng như năng lượng của tuệ(insight). Định giúp ta tập trung vào chỉ một thứ. Với định, năng lượng của cái nhìn trở nên mạnh mẽ và ta có thể có tuệ. Tuệ luôn luôn có quyền lực giải phóng ta. Nếu chánh niệm ở đó, và ta biết cách giữ cho chánh niệm tồn tại, định cũng ở đó. Và nếu ta biết cách giữ cho định tồn tại, tuệ cũng sẽ đến. Năng lượng niệm cho ta cái nhìn sâu và đạt được tuệ giác ta cần để chuyển hoá.


CREDITS: Health Coach Nam Phương dịch từ mindful.org. Adapted from Reconciliation: Healing The Inner Child (2010) by Thich Nhat Hanh, with permission from Parallax Press, Berkeley, California.

Xin hãy chia sẻ bài viết cho những người bạn thương yêu và giúp họ chữa lành đứa trẻ bên trong.

 

🌱 Tham gia nhóm Chầm Chậm Mà Sống để cùng thực tập Ăn lành -Sống chậm-Thương mình: https://www.facebook.com/groups/chamchammasong/

🌱Đăng ký thử nghiệm dịch vụ coaching với Health Coach Nam Phương: https://forms.gle/WjcUUCoZCbg2bhtf8




4,582 views

Comments


bottom of page